Trong lớp “Tôn Giáo ở các nước Châu Á”, vị giáo sư người Hàn Quốc có nói một câu tôi rất tâm đắc “If you know one, then you know zero.” Đó là một trong những lý do lớn nhất bạn nên đi du học và trải nghiệm cuộc sống ở nơi hoàn toàn xa lạ.
Vì sao biết một cũng như không biết gì cả? Nghe rõ vô lý.
Tôi có thể giải thích cho bạn nghe (dù kỹ năng đó của tôi cũng không “xịn” cho lắm). Thầy tôi đang nói về perspectives trong các tôn giáo, nghĩa là những nhận thức khác nhau về cuộc sống trong các tôn giáo khác nhau. Chỉ có một sự việc, nhưng có nhiều hơn một sự thật.
Ví dụ như có một câu chuyện kể thế này:
“Có hai người học trò cãi nhau và bị cô giáo bắt lên phòng giám thị. Cô đưa cho chúng một quả bóng và cho cả hai từ hai cạnh bàn đối nhau nhìn và hỏi nó có màu gì. Một người nói màu đen, người kia thì nói màu trắng, thế rồi lại cãi nhau. Song cô giáo nói cả hai ngồi chỗ của nhau rồi hỏi màu quả bóng. Bấy giờ cả hai mới biết câu trả lời trước đó của người kia đúng, vì quả bóng được sơn nửa trắng và nửa kia màu đen.”
Thế giới này quá bao la để ta có thể trải nghiệm và nhận thức được hết từ mọi góc nhìn, đó là lý do vì sao nếu ta chỉ biết một, nghĩa là ta chẳng biết gì.
Vậy nếu tôi chỉ biết một thì sao? Tôi biết rõ thế giới tôi đang sống và thấy nó rất ổn, tôi biết hơn hai cũng chả có lợi ích gì cho mình. Đó chính xác là những gì tôi từng nghĩ cách đây hơn bốn năm, khi tôi vừa tốt nghiệp trung học.
Gia đình tôi khá giả và hạnh phúc, chuyện học hành của tôi chưa bao giờ làm gia đình phiền lòng, tương lai cũng sáng lạng như ai. Tôi không mấy hào hứng vì cuộc sống đủ sung túc, không phải chật vật chạy từng bữa. Nhưng vì gia đình định cư ở Mỹ, thế là tôi quải gánh lên đường.
Với tấm vé định cư, tôi may mắn hơn nhiều du học sinh khi có thể làm thêm ngoài giờ học một cách hợp pháp. Trải qua nhiều công việc vượt quá sức đối với một cô tiểu thư, cực, nhưng tôi chưa bao giờ thấy khổ. Và lao động dạy tôi nhiều hơn những gì trường lớp có thể! Chúng giúp tôi tiếp xúc với những người khó khăn hơn mình gấp trăm lần mà lúc nào cũng mỉm cười; giúp tôi trải nghiệm cuộc sống bên ngoài sự bảo bọc của gia đình, giúp tôi học hỏi văn hoá của nước Mỹ, và quan trọng hơn hết là nâng cao nhận thức và giá trị của bản thân.
Nhận thức và sự hiểu biết làm cho người ta sống hạnh phúc hơn! Đó là lý do quan trọng nhất mà bạn nên cố gắng nâng tầm nó lên, nếu hạnh phúc là thứ mà bạn muốn trong cuộc sống này.
Bằng cách nào ư? Trải nghiệm, học hỏi, lao động. Suy nghĩ độc lập. Tôn trọng và thông cảm với mọi người. Đối xử với người đời cách mà bạn muốn được đối xử.
Nếu tôi vẫn đang ở Việt Nam, vẫn sống cùng gia đình luôn bảo bọc mình, có lẽ tôi cũng sống ổn định, nhưng tôi cam đoan mình ko hạnh phúc như hiện tại, và cũng biết chắc rằng mình cũng ko thấy cuộc sống của mình thật sự có ý nghĩa.
Hiện tại, thứ duy nhất tôi có trong tay là một quán cà phê nho nhỏ ở đất Mỹ, nơi mà hằng ngày tôi tiếp xúc với bao nhiêu người dưng nước lã, mà lắm khi tưởng họ hẳn đã yêu thương mình từ kiếp trước!
Dĩ nhiên cuộc đời tôi còn nhiều trang mới chưa lật, nhưng hạnh phúc mà ở thì hiện tại thì còn gì bằng nữa, hả bạn?